Cóc bắt đầu thận trọng trèo lên thang và nó leo một cách vô cùng từ tốn, chậm chạp vì nó biết rằng phải giữ sức thì mới leo đến tận cùng được. với sự cẩn thận ấy, cóc đã mất gần bảy năm trời để leo lên chiếc thang và khi nó đang rất gần mục tiêu thì bỗng có một con ruồi từ đâu bay tới cứ vo ve xung quanh như muốn trêu ngươi nó. Cóc cảm thấy vô cùng khó chịu, nó nhìn thẳng vào con ruồi và định bụng nhảy lên nuốt chửng con ruồi ấy. nhưng nó đã vồ trượt con ruồi và bị ngã nhào xuống đất.
“Vậy đấy, suốt bảy năm trời cố gắng của mình trở thành công cốc chỉ vì mình đã hấp tấp ở phút cuối cùng!” – Cóc cay đắng nghĩ thầm và lủi thủi quay lại chiếc đàm quan thuộc của mình.