Ngày xửa ngày xưa có một cô gái tên Huyền Nương. Cô chỉ thích ca hát nhưng không muốn làm thêm việc gì khác như thêu thùa, bếp núc.
Mẹ Huyền Nương mặc dù là góa phụ lại không giàu sang nhưng lại rất hay soi mói chuyện thiên hạ. Vì thế hai mẹ con đều không có được thiện cảm của bà con trong làng.
Bỗng nhiên, người mẹ mắc bệnh khiến Huyền Nương phải làm tất cả mọi việc nhà. Nàng phải nấu cháo, dọn dẹp nhà cửa, mọi việc bếp núc cô đều cảm thấy lung túng vì trước đây chưa làm bao giờ.
Vì vậy, động lấy cái gì là cô lại gọi:
– Mẹ ơi, gạo đâu rồi? Cái máy đánh lửa ở đâu ạ?
– Mẹ ơi, đổ từng này nước được chưa? Gàu múc đâu mất rồi mẹ ơi.
Mặc dù vô cùng mệt nhưng người mẹ bực mình bèn nói:
– Ước gì con mọc được nhiều mắt, cứ réo cả ngày điếc cả tai.
Nghe mẹ giận, Huyền Nương hỏi:
– Mẹ hết thương con rồi à?
Người mẹ chẳng nhìn con mà còn liên mồm càu nhàu:
– Thương cái gì, không có con cũng không sao.
Bỗng nhiên từ đâu đó vang lên khan khan.
– Điều ước của người mẹ vô tâm sẽ thành hiện thực